Hạnh phúc như cuộc đời của nam giới
Anh Tín, 34 tuổi, sống ở Quận 6, TP HCM, đã có 5 năm không đi làm, để vợ nuôi. Dù có bằng cử nhân, anh thường xuyên nghỉ việc vì chán nản và chỉ ở nhà xem ti-vi, chơi điện thoại. Chị Duyên, vợ anh, rất buồn vì chồng không kiếm tiền và thiếu chí tiến thủ. Sau khi cưới, anh Tín thông báo nghỉ việc để tìm cơ hội tốt hơn nhưng không bao giờ xin việc. Chị chỉ dám nhắc nhở đôi chút, lo lắng sẽ tổn thương tự ái của anh. Tuy nhiên, anh vẫn sống thoải mái mà không có ý định thay đổi.
Sau khi kết hôn, anh Tín không có lỗi gì với chị, nhưng chị cảm thấy lo lắng vì anh không kiếm ra tiền. Dù chị gánh vác mọi trách nhiệm và tin tưởng anh sẽ thay đổi, chị cũng sợ rằng sức lực mình có hạn. Trong khi chị lo lắng, anh Tín vẫn thảnh thơi xin tiền tiêu vặt, đi chơi và tụ tập với bạn bè, không quan tâm đến gánh nặng của vợ. Hội bạn anh tự hào về cuộc sống thoải mái của mình, cho rằng đàn ông chỉ cần dựa vào vợ và con cái trong tương lai, còn việc kiếm tiền không cần thiết nếu vợ đủ lo.
Thế là quá ổn rồi! Các anh rỉ tai nhau vài cách lấy lòng vợ như mắc màn cho vợ mỗi tối, thi thoảng đưa đón, thường xuyên ôm hôn. Đàn bà dễ cảm động trước những cử chỉ nhỏ bé, nghĩ rằng chồng vẫn yêu thương mình. Họ sẵn sàng hy sinh và chờ đợi vì những điều ấy. Trong khi các anh bàn bạc, không biết vợ mình vất vả thế nào. Anh Tín thì vẫn bình thản mặc kệ. Hồi yêu anh Trung, chị Điệp đã thấy anh an phận, nhưng chị cần sự yêu thương và cảm giác an toàn. Nào ngờ, sau khi cưới, anh nghỉ việc và gợi ý ở nhà làm hậu phương cho chị.
Chị Điệp ban đầu tưởng chồng đùa khi anh quyết định không đi xin việc, nhưng khi thấy anh kiên quyết ở nhà trông con, chị mới tin là thật. Chị buồn vì dù có khuyên bảo thế nào, anh vẫn không chịu làm việc nhà đúng cách, cuối cùng chị phải thuê ôsin. Chị chấp nhận số phận, nghĩ rằng lấy phải chồng không giỏi giang cũng đành, ít nhất anh vẫn yêu thương vợ con. Tuy nhiên, chị không biết rằng chồng mình không chỉ lười biếng mà còn thích cuộc sống an nhàn.
Anh là con trai út, từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều và chưa bao giờ phải lo lắng. Sau khi ra trường, anh chỉ làm việc qua loa rồi nghỉ ở nhà cho mẹ chăm sóc. Anh không quen với việc đi làm. Anh Trung không phải người xấu, thỉnh thoảng uống rượu nhưng không cờ bạc hay vũ phu. Anh yêu vợ và con nhưng chỉ thể hiện bằng lời nói. Anh cảm ơn bố mẹ đã sinh ra anh là đàn ông, cho rằng đàn ông lớn lên thì nhờ vợ nuôi, và khi già thì để con cái chăm sóc. Anh tự hào với cuộc sống nhờ vợ, lấy ví dụ như ông Tú Xương, người được vợ nuôi nhưng vẫn sống thoải mái. Anh cũng nhận thức rằng phụ nữ phải gánh vác nhiều việc như sinh con, chăm sóc gia đình và hầu hạ chồng.
"Đàn ông không cần làm những việc của phụ nữ, nếu có điều kiện thì thuê ôsin. Sinh ra là đàn ông có phải sướng không?" - Anh nghĩ thầm, trong khi chồng có hai bằng đại học vẫn sống dựa vào vợ.


Source: https://afamily.vn/suong-nhu-kiep-dan-ong-20131017102220233.chn